Giá trị là do quan điểm mỗi người. Kiểu như đắt với người này nhưng rẻ với người khác vậy. Nên đừng đánh đồng quan điểm của mình với người khác. Ở đây ý nói giá trị món hàng, bán nghĩ nó phải thế này, phải thế kia... và những điều bác nghĩ nó không thể hiện khi giao dịch.
Là giao dịch thì dựa trên các thỏa thuận. Thỏa thuận abc nếu đúng abc thì người mua có hài lòng hay không xin miễn ý kiến. Nếu không đúng abc thì mới đánh giá xem người bán có trung thực hay không? Đừng mang điều mình nghĩ nó phải thế này nó phải thế kia v.v... đó là suy nghĩ hay ảo tưởng cá nhân, không nằm trong thỏa thuận thì miễn truy cứu.
Ý là nếu bác chủ khẵng định nó tốt từ ngoài vao trong, từ trong ra ngoài mà không đúng vậy thì bác chủ rõ là lỗi. Đằng này qua những gì đã thể hiện thì chưa thấy khẵng định nào như thế.
Chuyện bác chủ chậm trễ hàng hóa thế nào.. dù nguyên nhân gì thì là lỗi của bác chủ. Cái này nó rỏ ràng rồi.
Chuyện đổi trả hàng thì xem xem có thỏa thuận như thế không? Nếu có thì bác chủ nên có hành động thỏa đáng và hợp lý để thể hiện trách nhiệm. Nếu đã không thỏa thuận như thế thì là kết quả của việc thương lượng. Mà như những gì đã được thể hiện thì bác chủ không có tài chính để thực hiện ngay giao dịch. Muốn xác lập giao dịch thì phải chờ.
Nhân đây hỏi luôn anh em diễn đàn điều này. Để bản thân tự rút kinh nghiệm khi tham gia mua bán sau này.
1. Nếu trong giao dịch không có thỏa thuận đổi trả hàng. Thì việc đổi trả có được xem là thông lệ mua bán hay không? Hay nó thuần là thỏa thuận riêng giữa hai cá nhân?
2. Những bác đã tham gia mua bán và đổi trả hàng, việc nhận lại hàng & hoàn tiền khi không có thỏa thuận trước là mặc nhiên phải làm vậy. Hay vì tránh phiền phức và muốn lấy lòng khách hàng nên phải vậy?



để chia sẻ bài viết lên facebook


