Em kể các bác nghe cái đám ma bà dì em nhá.
Bà dì em đã nghỉ hưu mấy năm, trước bà ấy là giáo viên. Người Quảng trị, sống và dạy học cũng ở đấy. Bà ấy mất khi tuổi chưa đến 70. Mất khá đột ngột.
Hôm đưa tang, theo lệ xe chạy một vòng quanh thị xã chào từ biệt. Em rợn người khi nhìn hàng học sinh mặc đồng phục dài kinh khủng đứng làm 2 hàng, một ở tim đường, một bên lề. Về đến làng cũng thế. Học sinh cũ của bà ấy đứng bạt ngàn bãi tha ma.
Về đến nhà, nhìn đám học sinh cũ họ từ các phương trời lặn lội về viếng mà em nghĩ: sống như thế mới là sông chứ.
Thằng con trai bà dì có một câu viếng mẹ nghe rất đúng các bác ạ, mẹ nó dạy: Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất và in dấu lại trong trái tim người khác.