Ngồi buồn em lại móc cái thớt này lên
Tiếp cụ Thu nhé :
Đón đầu là đón ở đâu ?
Ở đâu em đếch biết, cứ lên đón đầu
Đón đầu rồi sẽ đi đâu ?
Đi đâu đếch biết, đón đầu xong hẵng hay
20 năm trước có một nhóm cán bộ kỹ thụt Trung của sang Đức học nâng cao chi đó. Đến đoạn đi thực hành họ đến cái công trình bọn em đang làm. Của đáng tội trong đám lâu nhâu lắp máy bọn em, cái món tiếng Anh giả cầy của em là đỡ chuối hơn cả, thía là em bị ủn đi hướng dẫn cho cái nhóm này.
Đám này khá thân thiện, ham học và cũng chả câu nệ tuổi tác. Khi biết em là người VN, mấy người này xúi : Này, tớ bảo cậu này, VN với TQ chả khác quái gì nhau đâu, chỉ có ở trong nước thì bọn tớ đi trước các cậu bên ấy mấy năm. Vậy nên cứ cái gì hôm nay bọn tớ dính thì mấy năm nữa rất dễ các cậu cũng gặp. Điện về nhà, bảo ở nhà mua đất đi, bi chừ đất ở TQ đang tăng giá ầm ầm, cậu mà mua đất ở VN thì mấy năm nữa bán đi thế nào cũng lãi.
Em thì chả có xiền, nên đất cát em cũng chả quan tâm, nhưng 10 năm sau thì thấy họ nói đúng thật.
Các bác đón đâu em chả biết, chứ em thì cứ Tàu em đón, cứ bọn cùng nghề với em ở bên tàu chúng nó sắm cái gì là em cũng canh me ngâm cứu cái ấy. Chết tiệt nhất là chúng nó rất ít dùng hàng trong nước, cứ nhè hàng châu Âu nó mua mới bỏ xừ em. Thôi thì không có khả năng mua thì em mày mò em chế cháo lăng nhăng em dùng tạm vậy.